Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Kỳ nghỉ 6 ngày của tôi trong tết Dương lịch

     Nhân dịp được nghỉ tết Dương lịch, tôi về quê chơi 6 ngày, trong  mấy ngày đó tôi đã có rất nhiều chuyện để làm và tôi cũng nhận ra nhiều điều mà đáng lẽ trước giờ tôi phải biết và phải làm.
    Ngày thứ 2 từ lúc tôi về, tôi và mẹ phải tất bật chuẩn bị để đón những người trong họ hàng nhà xui gia. Hai bên đã định ngày hôn lễ cho anh hai tôi và chị dâu vào 18-19/2 âm lịch. Họ hàng bên nhà gái muốn ghé qua nhà cho biết dậy thôi chứ cũng chẵng có gì quan trọng. Tôi phụ trách dọn dẹp nhà cửa, mẹ tôi thì phải đi chợ sớm để mua thức ăn. Lây huây đến khoảng 11h trưa thì xong, cũng là nhờ sự giúp đỡ của mấy dì hàng xóm, nếu họ không giúp thì chắc 2 mẹ con tôi làm tới chiều mới xong. Cả 1 ngày tất bật, thật rất mệt (ai nói làm nội trợ là khỏe đâu). Gia đình hai họ cũng đã gặp nhau, dù tôi không thích gia đình bên kia cho lắm (toàn là bợm nhậu) nhưng vẫn phải chấp nhận vì hạnh phúc của anh hai. Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mặt chị dâu ra sao (vì đây là hôn nhân do mai mối) chỉ biết là chị ấy nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Không biết chị dâu sẽ đối xử với chúng tôi ra sao, tôi cũng hồi hộp lắm vì lần đầu có chị dâu, lần đầu trong nhà có đám cưới, vừa mừng vừa lo.Việc kiếm tiền cho hai chị em tôi học đã là rất khó rồi, không biết ở nhà lấy tiền đâu mà làm đám cưới. Mẹ tôi tính vay tiền ngân hàng nhưng nghe nói là người ta không cho vay hơn 10 triệu, còn ngân hàng khác thì cho vay với lãi chết, tiền đâu mà trả. Không còn bao lâu là đến tới đám cưới, chỉ hy vọng bà con họ hàng cho mẹ mượn tiền thôi vì số tiền anh tôi đi làm kiếm được không là bao nhiêu.
    Hai hôm sau, tôi đi đám cưới nhà chú Bảy (em của cha tôi), chú Bảy gả Khánh Tường, năm nay nó cũng được 20 tuổi. Tôi cùng mẹ đi tiếp từ trưa bữa Nhóm Họ, từ lúc mới vào đã có việc làm rồi, không thể nghỉ tay,, nhất là những cô dì biết nấu nướng. Tôi thì chẳng biết ăn nói, không nhớ tên nhiều người họ hàng nên không xung phong chạy bàn. Công việc của tôi là rửa chén, cắt rau, canh lửa, lau chén,.. và một số việc lặt vặt khác. Do gần đó cũng có 1 cái đám cưới diễn ra cùng ngày nên khách đi cũng ít, 2 ngày độ chừng hai chục mâm, đó là chưa kể họ hàng, nếu mà mời hết họ hàng thì chắc sẽ gấp đôi. Ban ngày làm việc mệt chút cũng không sao nhưng ban đêm lúc 3-5h sáng dù công việc ít nhưng cứ như là ở trong địa ngục vậy, tới bây giờ tôi vẫn còn cái cảm giác đó. Thật kinh khủng. Chuyện là đám cưới thì sẽ không ngủ được, 1h mấy tôi đi ngủ, tôi chỉ nhắm mắt lại và nghỉ ngơi cho chân tay hết mỏi thôi. Lạ chỗ, không tài nào ngủ được. Tôi lật đật đi rửa mặt rồi xem có việc gì phụ được thì làm. Làm một số việc vặt, không có gì để nói. Vấn đề ở đây là muỗi. Những con muỗi to đùng cứ vây lấy tôi và những cô dì đang tất bật chuẩn bị cho những món ăn sẽ đãi khách vào sáng hôm sau. Rửa chén tôi còn không dám rửa. Không ai có đủ sức chịu đựng để đi xuống cây nước rửa chén hay lặt rau hết, chỉ cần ngồi xuống thôi là vài chục con muỗi đã lụi kim vào mông rồi. Lấy tay đập một cái là chết 5-6 con, toàn là muỗi dài và to. Cũng chẳng trách vì đây là mùa xạ lúa, muỗi nhiều, huống chi nhà chú Bảy lại ở giữa ruộng nữa. Vừa làm việc vừa bị muỗi chích, không ai là ngoại lệ. Khoãng 5h30 lũ muỗi mới rút lui hết. Sáng hôm sau tôi nhìn lại bàn chân tôi nổi toàn những đốm đỏ, có chỗ còn bị bầm tím nữa, thật khủng khiếp làm sao! Tôi thật nễ những người nơi đồng quê thức khuya dậy sớm lo cho gia đình, không biết làm sao họ có thể chịu đựng được nếu như ngày nào cũng phải chịu như thế! Tôi thì chắc không làm được rồi!
    Trong đám cưới tôi gặp Chuẩn-con trai lớn của chú Bảy. Chuẩn lớn hơn tôi 2 tuổi nhưng phải gọi tôi bằng chị vì vai vế thấp hơn. Bây giờ Chuẩn như một đứa trẻ học lớp 9-10, kêu gì thì làm đó, hay mắc cỡ, nói chuyện dạ thưa rất dễ thương nhưng rất hay quên, bảo giữ tiền thì không dám. Giờ Chuẩn cũng không thể làm việc nặng được nhiều  sau lần bị chấn thương sọ não do tai nạn xe. Ai cũng thương, cũng tội nghiệp cho cậu con trai ngoan hiền, hiếu thảo này hết. Ai cũng lo sau này sợ không ai dám lấy Chuẩn. Tôi không dám đối diện với đứa em này vì tôi thấy mình rất đáng trách, rất vô tâm. Khi hay tin nó bị tai nạn phải vào bệnh viện 121, tôi đã không đến thăm, lúc đó việc học của tôi cũng bận nhưng nếu nhín chút thời gian đi thăm cũng không sao vì bệnh viện cách trường cũng không xa.  Tôi đã không làm thế. Dù chỉ là chị em họ nhưng vẫn là chị em, vậy mà tôi không đến thăm nó một lần. Tôi thật sự không biết tôi sống trên đời này để làm gì nữa. Thật vô tâm phải không. Giờ nói chuyện với nó tôi cũng không dám nói huống chi là hỏi thăm sức khỏe nó ra sao. Tôi rất muốn trò chuyện với nó, sợ nó không còn nhớ ra tôi là ai nữa. Tiệc cưới xong xuôi, tôi chào hỏi mấy người lớn tuổi rồi ra về, tôi cũng không dám nói lời tạm biệt với nó, tôi cảm nhận được nó đã nhớ ra tôi là ai...nhưng tôi thấy trong lòng tôi đầy tội lỗi.
    Những ngày này tôi cũng gặp ông Nội, Nội đã yếu đi vì tuổi già. Năm nay ông cũng được 85 tuổi rồi, tai đã lãng đi, phải nói lớn thì ông mới nghe. Lần nào gặp, ông cũng hỏi thăm chừng nào tôi đi học, chừng nào ra trường,...vậy mà tôi không có lấy một lời hỏi thăm sức khỏe của ông. Tôi muốn hỏi lắm chứ nhưng không dám, tôi không biết tôi sợ gì nửa. Tôi là một đứa cháu bất hiếu. Đó cũng là điều mà tôi nghĩ ông Ngoại đã nghĩ về tôi. Ông Ngoại năm nay cũng ngoài 60 tuổi, chắc ông không còn coi tôi và mấy chị em tôi như cháu nữa chắc vì chúng tôi quá vô tâm. Ít về ngoại chơi. Đám cưới cậu Út không ai trong chúng tôi đi vì việc học quá bận rộn. Dù có rãnh rỗi chúng tôi cũng rất ít đi thăm. Do vậy chúng tôi không nhớ và biết nhiều về bà con dòng họ, trong khi bà con hai bên nội ngoại thì không sao đếm hết. 
    So với mấy đứa con của chú Bảy thì chúng tôi còn kém xa. Cho dù tụi nó học hành không được cao như chúng tôi nhưng tụi nó rất hiếu thảo, rất siêng năng, rất lễ phép và được mọi người thương, điển hình là Chuẩn. Tôi thà học dở còn hơn bị người khác coi là bất hiếu, là vô tình. Tôi đã rất hối hận vì những việc mình đã không làm trước kia. Bây giờ tôi đang cố gắng bù đắp lại những gì thiếu xót trước kia để làm một đứa con, đứa cháu có tình có nghĩa, không để người đời chê trách. 
                                                                                                                                 R.J.Chai


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét